Năm nay tôi 27 tuổi, chồng tôi bằng tuổi tôi. Chúng tôi quen nhau khi học năm thứ 3 đại học trong một buổi họp hội đồng hương. Thế rồi, tình yêu dần dần nảy sinh. Sau khi ra trường, tôi kiếm được việc làm ngay, còn chồng tôi thì chưa nên trong thời gian chờ việc, anh về quê. Trong thời gian đó, anh ấy đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều việc. Anh tỏ ra là người tâm lý, cũng đối xử với tôi rất dịu dàng nên được lòng gia đình tôi. Sau khi anh đi làm được một năm thì chúng tôi làm đám cưới.
Chúng tôi độc lập về kinh tế từ khi yêu đến khi cưới, chỉ có khoản chi tiêu chung thì để vào tài khoản chung. Trong thời gian mang thai, tiền khám thai cũng là tôi tự trả. Thu nhập của tôi đủ để tôi tự trang trải sinh hoạt. Tôi vẫn đi làm cho tới sát ngày sinh. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi lo cho anh từng ly từng tý nhưng anh lại không làm được như vậy. Lấy nhau rồi, anh mới lòi đuôi chuột. Những gì anh từng thể hiện với tôi, với gia đình tôi hóa ra chỉ là giả dối. Khi yêu, anh nói không cờ bạc, lô đề, trai gái nhưng thực tế là anh ham nhậu. Đã nhiều lần tôi phải đi đón anh về, dù là khi tôi đã bầu to vượt mặt. Chồng tôi còn có thói quen hào phóng và không biết nghĩ đến tương lai. Anh hay giao du với những người bạn xấu, dù tôi khuyên giải, can ngăn, anh vẫn không thay đổi. Từ khi mới có thai, vợ chồng tôi đã thống nhất sẽ sinh con ngoài Hà Nội cho yên tâm. Tôi cũng dặn anh là phải tiết kiệm tiền để vợ đi đẻ vì tôi sợ sẽ có khoản phát sinh. Ấy thế mà anh không thèm để ý, chỉ biết sống theo kiểu đến đâu hay đến đó, không biết tính toán gì cho tương lai. Sau khi sinh con, tôi về nhà nội ở cữ, còn anh tiếp tục công việc ở thành phố.
Một mình ở nhà chồng chăm con mọn, con lại hay đau ốm, quấy khóc nên tôi rất mệt mỏi. Có những đêm tôi ôm con mà phát khóc. Tôi thấy mình như sắp trầm cảm đến nơi. Tôi tâm sự với anh, mong được anh an ủi nhưng anh không muốn nghe. Vậy là tôi đành cam chịu, cố gắng tự mình xoay xở, không kêu ca, không than thở với ai. Điều đáng buồn nhất là tôi cảm thấy anh thật giả tạo. Khi yêu thì anh quan tâm đến tôi và gia đình tôi nhưng lấy nhau rồi, anh chẳng buồn để tâm đến ai nữa. Khi tôi gần đến ngày sinh, mẹ tôi bị tai nạn giao thông, bị gãy chân. Tôi không thể về quê được nên mình chồng tôi về. Anh đến thăm mẹ tôi mà chỉ mang được 3 lốc sữa, chứ không biếu mẹ tôi đồng nào. Khi biết chuyện, tôi hỏi thì anh nói không có tiền. Vậy mà khi gia đình anh cần tiền, tôi đều trích tiền lương để đưa anh. Điều đó làm tôi vô cùng thất vọng.
Thời gian nghỉ sinh con, ngoài khoản trợ cấp thai sản, tôi không có nguồn thu nhập nào khác. Trong khi con nhỏ, có quá nhiều khoản phải tiêu nhưng chồng tôi không hề chu cấp. Tôi phải vay chỗ nọ, đắp chỗ kia để lấy tiền chi tiêu. Đã vậy, mỗi lần về quê, anh đều đi nhậu đến say khướt, không ăn được bữa cơm nào ở nhà. Anh không bế con, cũng không quan tâm đến con. Con khóc đêm, anh lại mắng tôi vì tội không biết dỗ con, làm cho anh mất ngủ. Không chỉ thế, anh còn bắt đầu bộc lộ tính gia trưởng, vũ phu, nói chuyện với vợ bằng những lời lẽ thô tục, rất khó nghe. Vì thế, tôi chẳng bao giờ chia sẻ chuyện gì với anh nữa.
Trong thời gian tôi mang thai, chồng tôi không đụng vào tôi. Sau khi tôi sinh con, anh cũng không mấy khi đòi hỏi, quan hệ. Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng anh biết lo cho sức khỏe của tôi nhưng hóa ra, mọi chuyện không như thế. Tôi đã tình cờ đọc được những tin nhắn ngã giá của anh với gái gọi trong điện thoại. Điều đó làm tôi rất sốc và thấy rất tổn thương. Tôi buồn không phải vì ghen mà vì anh không tôn trọng tôi, không tôn trọng cuộc hôn nhân. Vì anh, tôi đã chịu quá nhiều khổ sở, cô đơn. Tôi nhường nhịn anh và gia đình anh để giữ cho cuộc sống vợ chồng êm ấm. Tôi chưa từng phản bội chồng dù là trong ý nghĩ. Tôi thực sự không thể chấp nhận sự phản bội của chồng. Cứ nghĩ đến việc anh quan hệ với những cô gái khác, tôi lại cảm thấy ghê tởm. Có lẽ hôn nhân của tôi đã đi vào ngõ cụt. Tôi không biết mình có nên tiếp tục níu kéo người chồng này nữa không?
Mời các bạn bày tỏ ý kiến với nhân vật bằng cách để lại bình luận hoặc gọi đến số điện thoại 02439341139 trong giờ hành chính.