Viết thư đến chương trình Bạn hãy nói với chúng tôi, chàng trai trẻ buồn chán, tuyệt vọng vô cùng khi không thể nhìn lại ánh sáng:

Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình khá giả. Tôi là con trai duy nhất trong nhà nên bố mẹ và các chị luôn yêu thương, quan tâm tôi. Bố mẹ tôi khá nghiêm khắc trong việc nuôi dạy chị em tôi. Dù là con trai, tôi vẫn phải nấu cơm, rửa bát, quét dọn nhà cửa như các chị. Bố nói như thế dù ở xa gia đình, tôi vẫn có thể tự chăm lo cho mình. Hàng xóm thường khen bố mẹ tôi biết cách nuôi dạy con.

Từ khi học lớp 1 đến hết lớp 12, tôi luôn là học sinh ngoan, giỏi. Tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi thi được vào một trường đại học thuộc top đầu ở Hà Nội. Bố mẹ tôi và các chị rất mừng. Tôi cũng vui vì đã vào được trường đại học mơ ước. Tôi đã vẽ ra viễn cảnh tương lai là sau khi học xong sẽ xin vào một công ty để lấy kinh nghiệm. Sau vài năm tích cóp, tôi sẽ tự mở công ty hoặc văn phòng riêng của mình. Năm thứ hai đại học, tôi quen và yêu một cô gái cùng trường. Cô ấy không phải là người thành phố nhưng rất dễ thương, hiền lành. Thế nhưng chúng tôi quen nhau mới được nửa năm thì bố mẹ tôi biết chuyện. Bố mẹ bảo tôi nên tập trung vào chuyện học, đợi khi ra trường, đi làm rồi, tôi muốn yêu đương gì cũng được, bố mẹ sẽ không cấm. Có điều, cô ấy là mối tình đầu của tôi, tôi không muốn từ bỏ tình cảm đầu đời của mình nên đã cãi lời bố mẹ. Bao nhiêu năm qua, tôi đã nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ mà không có lời than vãn nào. Lần này, tôi quyết tâm làm theo suy nghĩ của mình. Sau khi lời qua tiếng lại, tôi đã nói hỗn với bố mẹ. Trong cơn nóng giận, bố tôi đã tát tôi một cái. Mười mấy, hai mươi năm nay, dù nghiêm khắc nhưng bố mẹ chưa đánh tôi lần nào. Tôi sững người trước cái tát của ông. Cái tát ấy không làm cái đầu của tôi nguội đi mà chỉ khiến cho cái tôi sĩ diện, tự tôn, tự ái của tôi tăng vụt. Tôi xách xe lao ra khỏi nhà và một vụ tai nạn đã xảy ra.

Sau vụ tai nạn ấy, tôi mất đi ánh sáng. Vậy là tôi thành người khiếm thị. Tương lai mà tôi vẽ ra cũng chắp cánh bay đi. Tôi như ngã quỵ, đầu óc trống rỗng và bế tắc. Bố mẹ tôi lòng đau như cắt, mang tôi đi chạy chữa khắp nơi từ Hà Nội đến thành phố Hồ Chí Minh với mong mỏi tìm lại cho tôi ánh sáng hy vọng. Thế nhưng, dường như ông trời không thương quý tôi nên dù chạy chữa nhiều nơi, đôi mắt của tôi vẫn chẳng thể nhìn lại được. Cái câu “còn nước còn tát” dần dần đã chẳng còn ai nhắc đến. Tôi bắt đầu chấp nhận số phận và tập làm quen với cuộc sống không ánh sáng. Có điều, nhiều khi tôi vẫn thấy mình thật vô dụng khi cả những việc nhỏ nhặt nhất tôi cũng không làm được, kể cả là việc tìm chiếc điện thoại trên chính chiếc giường của mình. Mỗi khi nghĩ về tương lai, tôi lại thấy thật mờ mịt. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì, sống như thế nào khi chẳng thể nhìn thấy ánh sáng. Tôi buồn chán, tuyệt vọng đến mức chẳng muốn rời khỏi chiếc giường của mình. Ban đầu, bố mẹ và các chị còn động viên tôi, nhưng sau gần 2 năm, thấy tinh thần tôi vẫn không chuyển biến, mọi người cũng bắt đầu chán nản và cáu gắt với tôi.

Tôi biết mọi người đối xử với tôi như thế chỉ vì yêu thương tôi, vì không muốn tôi đánh mất chính mình. Tôi biết mình phải cố gắng, phải mạnh mẽ lên nhưng hiện giờ tôi đang hoàn toàn mất phương hướng và chới với trước cuộc sống hiện tại. Còn tương lai đối với tôi cũng là một mảnh mơ hồ, mù mịt. Hiện giờ tôi hoàn toàn sống dựa vào bố mẹ nhưng bố mẹ rồi cũng dần già yếu và sẽ phải rời xa tôi. Đến khi đó, chẳng còn ai chăm sóc cho tôi được nữa, tôi phải sống thế nào đây? Không có người thân bên cạnh, cuộc sống của tôi sẽ thế nào? Liệu tôi có thể xoay sở khi không nhìn thấy ánh sáng cuộc đời? Nhiều lúc tôi thấy hối hận vì suy nghĩ non trẻ của mình. Giá như ngày ấy tôi không cãi lời bố mẹ, không phóng xe ra khỏi nhà. Giá như tôi không khăng khăng với tình cảm mới chớm nở thì có lẽ cuộc đời tôi sẽ chẳng tệ hại như bây giờ.

Mời quý vị và các bạn cùng nghe câu chuyện và góp ý với chàng trai trẻ: