"Cuộc sống gia đình tôi vốn đầm ấm, hạnh phúc. Ấy thế mà, người bố, người chồng tuyệt vời ấy lại có nhân tình và có 1 đứa con trai riêng. Tình nhân của bố tôi chỉ hơn tôi có 6 tuổi. Đứa bé của họ giờ đã 3 tuổi. Bố nói sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia, nhưng đứa bé thì vẫn là con của bố nên không thể bỏ nó được. Ông muốn đón nó về nuôi để sau này có người lo chuyện hương khói. Khi biết chuyện, mẹ tôi đau khổ vô cùng. Nhìn những giọt nước mắt đau khổ, nhẫn nhục của mẹ, tôi rất đau lòng. Tôi giận bố vô cùng. Người nói không cần con trai là ông nhưng rồi bằng hành động của mình, chính ông lại tự phủ nhận hết những gì mình đã nói." - Đó là tâm sự của cô gái trẻ trong câu chuyện phát sóng đêm 10/2 khi gửi thư tới chương trình "Bạn hãy nói với chúng tôi" của VOV2.

Ngay sau khi phát sóng câu chuyện, rất nhiều thính giả đã chia sẻ với nhân vật. Biên tập viên chương trình cũng có đôi lời cùng nhân vật:

Có bạn thính giả viết lời chia sẻ sau khi đọc câu chuyện của bạn trên trang FB BHNVCT 96,5MHz rằng: chẳng biết nên khuyên bạn thế nào! Vâng, cũng như nhiều thính giả đêm nay, tôi cũng trăn trở khá nhiều về câu chuyện của gia đình bạn. Quả đúng là tình cảnh thật khó xử, “bỏ thì thương, vương thì tội”. 1 số thính giả khuyên bạn hãy động viên mẹ chấp nhận đón đứa bé về nuôi nấng, vì dù sao đó cũng là con của bố bạn, là em cùng cha khác mẹ với bạn và đứa bé chẳng có tội tình gì. Nhưng nhiều thính giả khác lại nghĩ rằng, bố bạn phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình và phải tự giải quyết vấn đề chứ không thể đổ dồn hết lên đôi vai của mẹ bạn. Nhất là khi bố bạn còn dùng thủ đoạn để bắt ép vợ nhận con riêng của mình thì lại càng khó chấp nhận. Tôi thấy mỗi ý kiến đều có lý riêng và đều có sức thuyết phục của nó. Lựa chọn theo cách nào: bỏ mặc hay đón nhận - đều sẽ có không ít những điều khiến mẹ con bạn phải day dứt hoặc băn khoăn, trăn trở.

Không phải ai cũng có thể chấp nhận và tha thứ cho sự phản bội của người bạn đời. Một đứa con vẫn luôn sống trong cảnh gia đình hạnh phúc cũng sẽ thật khó chấp nhận chuyện phải chia sẻ tình yêu thương của bố với người con khác, khó chấp nhận chuyện bố không chỉ có mẹ con mình. Thế nên, tôi hiểu 1 phần lý do bạn không muốn đón nhận đứa con riêng của bố, chính là vì không muốn mẹ đau khổ nhưng còn 1 lý do nữa mà tôi dám khẳng định, chính là vì bạn không muốn san sẻ cho ai những tình cảm mà mình đang có. Thử nghĩ xem, nếu nó là đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa mà bạn vô tình gặp ngoài đường, bạn sẽ có thể động viên mẹ nhận nuôi, dù là không hề có chung dòng máu, không cùng cha với bạn. Nhưng đứa trẻ này thì khác. Bạn không thể không nghĩ rằng, đứa bé ấy chính là kết quả của sự phản bội, là hiện thân của sự lừa dối, lỗi lầm mà bố bạn đã gây ra. Thế nên làm sao có thể chấp nhận nó cơ chứ? Đấy là tâm lý chung của con người, ai cũng vậy cả thôi. Nên chẳng ai có thể trách mẹ con bạn, nếu không muốn đón đứa bé về nuôi nấng, chăm sóc. Tuy nhiên, dù người lớn có làm gì, đã gây ra những chuyện như thế nào, thì những đứa trẻ luôn luôn là vô tội. Đứa bé ấy, cũng giống như bạn, rất cần được yêu thương, cần có được cuộc sống bình yên và hạnh phúc - hơn là phải chịu sự ghẻ lạnh vì toan tính ích kỷ hay sai lầm của người lớn.

Chuyện phân chia tài sản của bố bạn, tôi đồng ý rằng ông ấy đã quá vô tình, tính toán với người đầu gối tay ấp là mẹ bạn. Tuy nhiên hiện bạn đã có công việc với mức thu nhập khá, hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân mà không cần tài sản của bố. Vậy thì bố bạn phân chia tài sản cho bạn thì tốt, còn nếu không thì đó cũng chẳng phải là vấn đề. Vì tình cảm con người mới là vốn quý. Người làm ra của chứ của có làm ra người đâu? Bạn cũng nên khuyên mẹ như thế. Còn chuyện ly hôn hay không, là quyết định của mẹ bạn, bạn không thể can thiệp quá sâu vào chuyện này. Tôi chỉ muốn bạn hiểu rằng, dù mẹ quyết định ra sao thì bà vẫn chỉ có người con là bạn để dựa vào. Bạn hãy luôn bên mẹ, động viên và là chỗ dựa tinh thần cho mẹ.

Vẫn biết rằng, có thể tha thứ đấy, nhưng người ta chẳng thể dễ quên. Mẹ con bạn cũng chẳng phải là hiền Thánh để mà đủ bao dung, tha thứ và quên đi tất cả 1 cách dễ dàng. Nhưng, tôi tin, sự bao dung và tha thứ luôn là một thần dược để chữa lành những vết thương lòng hoặc chuyển hóa các nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc. Phải rất bản lĩnh, phải có lòng vị tha và tình yêu thương đủ lớn thì mẹ bạn mới có thể nuôi con riêng của chồng, bạn mới có thể chấp nhận đứa em cùng cha khác mẹ trong hoàn cảnh hiện tại. Nhưng tôi tin đó không phải là việc quá khó đối với mẹ con bạn. Vấn đề chỉ là mọi người thực sự mong muốn điều gì đối với cuộc sống của mình mà thôi. Khi biết được điều đó rồi thì tất sẽ biết phải làm gì, bạn ạ.