Tôi năm nay 37 tuổi, đã có vợ và 2 con đủ nếp tẻ. Hai vợ chồng tôi đều là công chức Nhà nước và hiện đang công tác tại những cơ quan lớn tại thành phố. Có thể nói cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc, vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau chăm lo, nuôi dạy con cái rất chu đáo, cẩn thận. Không chỉ người ngoài trông vào bảo chúng tôi là “xứng đôi vừa lứa”, là “tâm đầu ý hợp”… mà ngay chính bản thân chúng tôi cũng luôn cảm thấy mãn nguyện với tổ ấm của mình. Mặc dù lương công chức không phải là giàu có gì, song với vợ chồng tôi như thế cũng có thể nói là khấm khá, đủ dùng. Công việc của tôi thường xuyên tiếp xúc với dân, giải quyết quyền lợi, chế độ chính sách cho dân, vậy nhưng phải tự hào mà nói rằng: trong suốt từng ấy năm làm việc, tôi chưa một lần nào nghĩ đến chuyện tư lợi cá nhân, hay là tìm cách nhũng nhiễu, gây phiền hà với dân để mà ăn tiền. Tôi luôn cố gắng làm việc, cống hiến hết mình, luôn tận tụy với công việc chung… nên được đồng nghiệp và nhân dân quý mến.

Tuy nhiên, điều khiến tôi khổ tâm lại là những chuyện liên quan đến tình cảm. Không biết có phải vì cái vẻ ngoài hào hoa, phong nhã, hay bởi “cái số” tôi nó thế, mà tôi rất hay vướng phải những rắc rối tình cảm với cánh chị em. Nếu nói tôi “đào hoa” chắc cũng không có gì là sai. Xung quanh tôi luôn có rất nhiều phụ nữ quan tâm, trẻ hơn có, lớn tuổi hơn 1 chút cũng có… và nói thật, nhiều người trong số họ rất quyết liệt, họ không ngại ngần bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện chăn gối, dù họ biết rõ mười mươi là tôi đã có vợ, con đề huề. Với tôi, gia đình là tất cả. Tôi yêu vợ, thương con. Không bao giờ tôi muốn phản bội vợ mình; và tất nhiên lại càng không bao giờ muốn gia đình mình bị tan vỡ dù bởi bất cứ lý do gì. Thế nên đã rất nhiều lần tôi từ chối, nhưng khổ nỗi, cứ từ chối được cô này thì cô khác tới. Và chẳng nói ra thì mọi người cũng biết, trong những chuyện như thế này, cánh đàn ông chúng tôi “bị động” lắm, thế nên chuyện gì đến cuối cùng cũng đến.

Những cuộc liên hoan, những lần đi chơi lãng mạn chỉ có 2 người… chính điều đó đã khiến tôi không đủ bản lĩnh để giữ được mình; và tôi đã phản bội vợ. Tất nhiên tình cảm của tôi với những người phụ nữ đó hoàn toàn không phải là tình yêu, nên mọi chuyện qua đi rất nhanh. Những người phụ nữ cứ đến rồi lại đi, chỉ như những “bóng mây qua thềm”, chẳng để lại điều gì sâu sắc. Nhưng ngay cả điều đó cũng không ngăn được nỗi dày vò, ân hận, day dứt trong trái tim tôi. Tôi luôn cảm thấy lòng mình ngập tràn tội lỗi. Và không biết bao nhiêu lần tôi đã hạ quyết tâm, đã thề với lương tâm mình là mọi chuyện sẽ không lặp lại, sẽ chấm dứt từ đây, song có vẻ như điều đó là quá khó. Những người phụ nữ cứ tìm đến với tôi, họ lại trao cho tôi cơ hội và lại khiến tôi sa ngã. Người thì bảo: muốn đến với tôi là để trả ơn cho những việc mà tôi đã làm giúp họ, người lại nói yêu cái vẻ ngoài đẹp trai, phong độ, cái vị thế đầy uy lực ở tôi.

Nhiều lúc tôi cũng đã cố quên đi, cố vứt bỏ những “vấn vương qua đường” đó để mà tu tỉnh, nhưng rốt cuộc vẫn không xong. Tôi rất sợ đến một ngày nào đó “cái kim trong bọc” cũng sẽ lòi ra. Rồi vợ tôi sẽ biết chuyện, không biết khi đó cô ấy sẽ nghĩ gì và sẽ xử sự như thế nào? Liệu cô ấy có dễ dàng chấp nhận mà bỏ qua cho tôi hay không? Tôi biết mình đã sai, nhưng tôi cũng biết mình sẽ còn tiếp tục sai nữa nếu những người phụ nữ đó họ cứ lại tìm đến tôi, cứ tìm cách mua chuộc, quyến rũ tôi như thời gian qua. Phải chăng tôi là người đàn ông quá đa tình, là kẻ tham lam, đốn mạt? Tôi muốn quay trở lại hoàn lương nhưng không được, không những thế còn càng ngày càng bị trượt dài thêm trên con đường tha hóa, tội lỗi. Tôi phải làm sao đây để có thể thoát khỏi tình trạng như hiện nay? Và quan trọng hơn là để giữ gìn được mái ấm gia đình mình?

Các bạn chia sẻ với nhân vật bằng cách để lại lời nhắn dưới câu chuyện hoặc gọi đến số 0243.934.1139 (trong giờ hành chính) ./.